“Trong những nơi tối tăm tận cùng nhất, tôi tin rằng nhất định sẽ có một ánh sáng dẫn đường.Trong những lúc bạn thật cô đơn, nhưng bạn vẫn bảo vệ những lý lẽ của con tim.Khi đó, bạn sẽ không còn nhận ra bản thân mình như thế nào, hoài bão và ước mơ sẽ được gọi tên ra sao.Tôi thường hay đi một mình trên phố trong suốt một quãng đường dài.Những lúc trời đột nhiên nổi gió, tôi thường hay thấy, mình tựa như những chiếc lá bay giữa không trung, từng chiếc, từng chiếc một.Ngước nhìn bầu trời đầy sao, tôi hay tự hỏi:Trong thế giới rộng lớn này, sẽ có người từ phương xa đến đây vì tôi hay không?Giống như ánh sáng vậy, nó chuyển tiếp từ ngôi sao nọ sang ngôi sao kia.Cuối cùng, bạn đã xuất hiện.Và bạn cũng đã biến mất rồi.Tất cả chúng ta đều chờ đợi thanh xuân, tiếc là, đều đã lạc mất nhau.Ngước đầu nhìn lên bầu trời sao,Thế giới này trở nên thật rộng lớn rộng lớn …”