Nguyễn Phong Việt photo

Nguyễn Phong Việt


“Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mátlà khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảmdù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu… Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêubởi vết thương nào trong tim người cũng không đáycó người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dạinhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi(như ta đang bạc tóc mổi ngày…)Bên kia là nắng ấm…sao mưa gió còn siết chặt trên vaikhi người trở về với cuộc đời người từng sốngkhi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độckhi người giang tay ra mà trái tim khép chặtkhi người đau mà không thể khóc…ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!(Lạy trời còn biết phải làm sao?) Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâuta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấmgiữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sốngmà không cần mặt trời qua đây...Bên kia là nắng ấmnhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...”
Nguyễn Phong Việt
Read more
“Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dàidâng từ trái tim lên khóe mắtcả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắcđể rồi cúi đầu và khócvì không thể làm gì hơn!”
Nguyễn Phong Việt
Read more
“Khi ta mỉm cười và nói – không saolà riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ítKhi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệtta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thươngnhững giọt nước mắt rơi không thành tiếngnhững lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịtnhững người sống mà không hề biết rằng mình đã chếtmãi đến tận cuối đời…Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấmxếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộprồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảmbiết đến bao giờ mới mở ra?Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa?là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chátKhi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặtta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào !Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhautrả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợitrả lại những nghi ngờ vào một câu hỏitrả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dốita có thật lòng yêu?Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâuthêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắngta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đếnlầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắtta kiệt sức vì lo toan…Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơnlà riêng mình ta biết không chút nào muốn thếKhi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớsao ta không chọn lựa để quên?Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêmchẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phútchẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đaulà riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…” - Khi ta mỉm cười và nói...”
Nguyễn Phong Việt
Read more
“Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao ngườikhi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tớikhi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhóikhi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổixót xa nào hơn…”
Nguyễn Phong Việt
Read more