“Từ bao giờ nhỉ, mỗi khi chỉ có một mình, tôi lại thấy buồn ngủ đến nhường này?Cơn buồn ngủ ập đến như nước triều dâng, không thể nào cưỡng lại được. Những giấc ngủ ấy lắng sâu vô tận, đến nỗi tiếng chuông điện thoại và cả tiếng xe cộ qua lại ngoài đường không cách gì lọt vào tai tôi được. Không còn đau đớn, cũng không còn muộn phiền, chỉ còn lại thế giới chìm đắm của giấc ngủ mà thôi.Lúc thức giấc tôi thấy hơi đơn độc, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Nhìn ra bầu trời u ám, tôi mới biết mình đã ngủ khá lâu, để rồi lại vẩn vơ: “Mình đâu có định ngủ, vậy mà… tiêu tốn vô ích mất cả một ngày trời rồi…” Giữa tâm trạng bứt rứt như thể một nỗi ê chề, tôi bất chợt rùng mình.Không biết tự bao giờ, tôi cứ để mặc cho mình chìm vào những giấc ngủ ấy. Và cũng không biết tự bao giờ, tôi không còn cố chống lại nó nữa… Cái thời tôi lúc nào cũng tràn đầy khí thế, mắt luôn luôn tỉnh táo là hồi nào nhỉ? Thời đó đã xa lắm, như thể từ thời tiền sử, cái thời xa lắc mà người ta chỉ có thể hình dung ra được với một màn hình phẳng choán ngợp thứ sắc màu hoang sơ, sống động của dương xỉ và khủng long.”

Banana Yoshimoto

Banana Yoshimoto - “Từ bao giờ nhỉ, mỗi khi chỉ có một...” 1

Similar quotes

“Nói theo cách thông thường thì những cuộc gặp gỡ này xảy ra khi chúng ta tiến đến một ranh giới, khi chúng ta cần chết và cần được tái sinh đầy cảm xúc. Những cuộc gặp gỡ đang chờ đợi chúng ta, nhưng một cách thường xuyên, chúng ta đã tránh không cho chúng đến. Cho dù, nếu chúng ta tuyệt vọng, nếu chúng ta không có gì để mất, hoặc nếu chúng ta tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, thì bản thân những tiết lộ chưa được biết tới đó và cả thế giới của chúng ta đều đổi hướng.Mọi người đều biết yêu như thế nào, bởi tất cả chúng ta đều được sinh ra với món quà tình yêu. Một số người có tài năng bẩm sinh về lĩnh vực này, nhưng phần lớn chúng ta đều phải học lại, để ghi nhớ cách yêu, và mỗi người, không có ngoại lệ, đều cần phải thắp lên những đống lửa mừng của cảm xúc đã qua, để làm sống lại những niềm vui nỗi buồn, những thăng trầm, cho tới khi họ có thể thấy được sợi dây kết nối vẫn tồn tại ẩn sau mỗi cuộc đối đầu mới; bởi vì luôn có một sợi dây kết nối như thế.Và rồi, cơ thể chúng ta học nói thứ ngôn ngữ của tâm hồn, vẫn được biết đến như tình dục, đó chính là cái mà tôi có thể tặng cho người đàn ông đã mang trả lại linh hồn cho tôi, cho dù anh ấy không hề biết anh ấy quan trọng đối với cuộc đời tôi như thế nào. Đó là điều anh ấy đã hỏi xin tôi và đó là điều anh ấy sẽ có; tôi muốn anh ấy được hạnh phúc, rất hạnh phúc.”

Paulo Coelho
Read more

“Tình yêu mạnh mẽ nhất là tình yêu có thể biểu hiện sự yếu đuối của nó. Dù sao đi nữa, nếu tình yêu của tôi là thực (và không phải chỉ là cách làm sao nhãng bản thân, lừa dối chình mình, và để cho thời gian—thứ mà có vẻ luôn đứng yên trong cái thành phố này—cũng trôi đi)”, thì tự do sẽ chinh phục sự đố kỵ và mọi nỗi đâu mà nó gây ra cho tôi, vì nỗi đau cũng là một phần của quá trình tự nhiên. Bất kỳ ai đã chơi thể thao đều biết điều này: nếu bạn muốn đạt được những mục tiêu của mình, bạn phải chuẩn bị cho việc trải qua sự khó chịu mỗi ngày, đó là sự đau đớn và thiếu thoải mái. Ban đầu, nó không dễ chịu gì và làm mai một dần động cơ thúc đẩy hành động, nhưng cùng lúc ấy bạn lại nhận thấy nó chính là một phần trong quá trình cảm thụ những điều tốt đẹp, và khi thời điểm đó đến, nếu bạn không cảm thấy đau đớn, bạn sẽ có một cảm giác rằng những bài tập thể dục không có hiệu quả như mong đợi.”

Paulo Coelho
Read more

“Tôi đến Kumasi không mục đích. Nhìn chung người ta cho rằng có mục đích rõ ràng là tốt, vì khi ấy con người muốn điều gì đó và vươn tới điều gì đó. Nhưng mặc khác, điều ấy sẽ che bớt mắt anh ta: anh ta chỉ nhìn thấy mục đích của mình, không còn gì hơn. Trong khi đó cái "hơn" ấy - rộng hơn, sâu hơn - có thể lại thú vị và quan trọng hơn hẳn. Bước vào thế giới khác là bước vào một điều bí ẩn mà nó thì có thể giấu trong mình biết bao mê cung và ngõ ngách, bao nhiêu câu đố và những điều chưa biết!”

Ryszard Kapuściński
Read more

“Đêm qua mưa ào ào tuôn chảy hơn thác nước; trời xuất tinh sau những ngày nóng dữ dội. Mưa đổ ào ào suốt buổi chiều, suốt buổi tối và suốt đêm. Tôi ngủ sớm, vì lâu lắm tôi mới được ngủ trong tiếng ru thơ mộng của cơn mưa lũ; tôi đắp mền kín cả người, thức giấc thì thấy thành phố đẹp lạ thường vào lúc bình minh; những mái nhà đen xanh, màu huyền lam, ửng lên một chút đỏ phượng trên chân trời mây xám. Tôi tưởng đang sống trong thế giới của nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn mà tôi đã sống lúc còn bé nhỏ. Tách cà phê sữa và vài điếu thuốc bastos đưa tôi trở lại thế giới người đời. Mặt trời hừng sáng, tràn ngập vào phòng tôi; tôi nghe một trăm con chim đang nhảy trong tim.Lâu lắm rồi, tôi mới được nghe tiếng chổi quét bên hàng xóm. Tim tôi nhói lên vì bao nhiêu hình bóng thơ mộng bay về lào rào theo tiếng chổi sau cơn mưa. À ơi, mẹ ru con ngủ... Tôi hạnh phúc quá sức, còn đòi hỏi gì hơn? Chỉ nằm trên giường, mở rộng ba cánh cửa sổ, nằm kê gối đầu giường ngước nhìn ra chân trời cây mọc đàng xa, dở vài ba trang sách, mắt ve vuốt mực in màu đen, ngửi mùi giấy thơm của trang sách in ở Paris, của một tác giả xa lạ; mộng và thực xoắn vào nhau như lá bí và bông bụt, lòng tôi tràn trề như sữa chảy bất tận từ lòng trời. Cơ thể tôi run run như khi giao hợp; ồ ồ, tôi sung sướng ngất ngư tắm trong mật ngọt của những đài hoa, của hương phấn bông rừng. Hơi thở tôi nhẹ quá, tôi không còn nghe được hơi thở tôi nữa. Tôi cũng không còn là tôi nữa. Cái tôi quá nhỏ bé và cạn cợt; tôi bay lên trên nóc nhà ướt mưa đêm qua. Tôi bay lên tiếng kêu của trẻ con bên xóm. Tôi không còn mang tên, mang tuổi; một tiếng chim con vừa kêu, tôi sụp lạy.”

Phạm Công Thiện
Read more

“Cả cuộc đời tôi, tôi nghĩ đến chuyện yêu đương như là một dạng nô lệ tình nguyện. À, một lời nói dối: Tự do chỉ tồn tại khi tình yêu hiện diện. Người đem đến cho anh ta hoặc cho cô ta sự toàn vẹn, hoàn hảo, người cảm thấy tự do nhất chính là người yêu bằng cả trái tim.Và người yêu bằng cả trái tim sẽ cảm thấy tự do.Đó là lý do vì sao, bất chấp những gì tôi có thể trải nghiệm, làm hay học được, không điều gì có ý nghĩa cả. Tôi hi vọng khoảng thời gian này sẽ qua đi nhanh chóng, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc kiếm tìm cho chính mình—một người đàn ông sẽ hiểu tôi và không làm tôi đau.Nhưng tôi đang nói gì vậy? Trong tình yêu, không ai có thể làm hại bất kỳ ai; chúng ta phải chịu trách nhiệm với chính những cảm xúc của mình và không thể đổ lỗi cho người khác vì những gì chúng ta cảm thấy.Bị tổn thương khi tôi dần đánh mất những người đàn ông mà tôi đã yêu. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng không ai đánh mất ai, vì không ai sở hữu ai.Đó là trải nghiệm thật sự của tự do: có được thứ quan trọng nhất trên thế giới này mà không sở hữu nó.”

Paulo Coelho
Read more