“Bây giờ, lần đầu tiên, mình nhận ra cậu cũng là một con người như mình. Mình đã nghĩ đến những quả lựu đạn của cậu, đến cái lưỡi lê và các thứ vũ khí của cậu; nhưng bây giờ, mình nhìn thấy vợ cậu, cũng như nhìn thấy mặt cậu và những gì giống nhau giữa hai chúng mình. Bạn ơi, hãy tha thứ cho mình. Bao giờ chúng ta cũng nhìn ra sự việc một cách quá muộn. Tại sao người ta không nói cho bọn mình rằng chính các cậu, các cậu cũng chỉ là những con chó khốn khổ như bọn mình, rằng các bà mẹ của các cậu cũng đau khổ như mẹ chúng mình, rằng chúng ta đều sợ chết như nhau, đều chết một cách giống nhau, chịu những nỗi đau đớn như nhau? Bạn ơi, hãy tha thứ cho mình; làm sao cậu lại có thể là kẻ thù của mình?”

Erich Maria Remarque

Erich Maria Remarque - “Bây giờ, lần đầu tiên, mình nhận...” 1

Similar quotes

“Mọi thứ nói với mình rằng mình sắp sửa có một quyết định sai lầm, nhưng mắc phải những lỗi lầm chỉ là một phần của cuộc sống. Thế giới này muốn điều gì ở mình? Có phải nó muốn mình không mạo hiểm nữa và trở về nơi mình đã ra đi bởi mình không có dũng khí để nói “có” với nó không?Mình đã mắc sai lầm đầu tiên khi mình mười một tuổi, khi người con trai ấy hỏi mình xem có thể cho anh ta mượn một cây bút chì không; từ đó trở đi, mình đã nhận ra rằng đôi khi bạn không có cơ hội thứ hai và tốt hơn hết là hãy chấp nhận món quà mà thế giới này ban tặng. Dĩ nhiên là nó mạo hiểm, nhưng có sự mạo hiểm nào lớn hơn nguy cơ chiếc xe bus mà mình đã ngồi trên đó bốn mươi tám tiếng đồng hồ để đến đây có thể gặp tai nạn? Nếu mình phải trung thực với một ai đó hay một điều gì đó, thì mình phải làm, và đầu tiên, là phải trung thực với chính bản thân mình đã. Nếu mình đang tìm kiếm một tình yêu đích thực, thì đầu tiên mình phải loại bỏ những tình yêu tầm thường ra khỏi con người mình đã. Kinh nghiệm ít ỏi mà mình có đã dạy mình rằng không ai sở hữu được bất kỳ thứ gì cả, rằng mọi thứ đều là ảo ảnh—và ảo ảnh đó tác động vào thể xác cũng như là linh hồn của mọi vật vậy. Bất kỳ ai đã đánh mất một thứ gì đó mà họ nghĩ rằng nó là của họ mãi mãi (như nó đã thường xuyên xảy ra với mình thời gian vừa qua), cuối cùng đều nhận ra rằng không có gì thật sự thuộc về họ cả.Và nếu không có gì thuộc về mình cả, thì thật là vô ích khi lãng phí thời gian để chăm lo cho những thứ không phải là của mình; tốt nhất là hãy sống như thể hôm nay là ngày đầu tiên (hay cũng có thể là ngày cuối cùng) của cuộc đời.”

Paulo Coelho
Read more

“Cậu bỗng nghĩ căm ghét nhau cũng là một liệu pháp chống lại nỗi buồn. Sông thì dài quá. Người ta cần một thứ tình cảm mãnh liệt để biết rằng mình còn sống.”

Nguyen Ngoc Tu
Read more

“Thời gian để quên một con người có lẽ cũng lâu như khi nhớ tới. Và cuối cùng, những thứ mà bạn nhìn thấy được, vẫn chỉ là sự tĩnh lặng của mình. Như thể chưa từng yêu. Mọi giới hạn đều quá mơ hồ. Ở bên trái. Cũng có thể bên phải. Thứ mà chúng ta yêu, vẫn chỉ là bản thân tình yêu. Có hay không con người đó đã không còn quan trọng.”

安妮宝贝
Read more

“Tình yêu mạnh mẽ nhất là tình yêu có thể biểu hiện sự yếu đuối của nó. Dù sao đi nữa, nếu tình yêu của tôi là thực (và không phải chỉ là cách làm sao nhãng bản thân, lừa dối chình mình, và để cho thời gian—thứ mà có vẻ luôn đứng yên trong cái thành phố này—cũng trôi đi)”, thì tự do sẽ chinh phục sự đố kỵ và mọi nỗi đâu mà nó gây ra cho tôi, vì nỗi đau cũng là một phần của quá trình tự nhiên. Bất kỳ ai đã chơi thể thao đều biết điều này: nếu bạn muốn đạt được những mục tiêu của mình, bạn phải chuẩn bị cho việc trải qua sự khó chịu mỗi ngày, đó là sự đau đớn và thiếu thoải mái. Ban đầu, nó không dễ chịu gì và làm mai một dần động cơ thúc đẩy hành động, nhưng cùng lúc ấy bạn lại nhận thấy nó chính là một phần trong quá trình cảm thụ những điều tốt đẹp, và khi thời điểm đó đến, nếu bạn không cảm thấy đau đớn, bạn sẽ có một cảm giác rằng những bài tập thể dục không có hiệu quả như mong đợi.”

Paulo Coelho
Read more

“Sau quãng thời gian tôi đã trải qua với những người đến đây, tôi đã rút ra kết luận rằng tình dục xuất hiện để được sử dụng như một chất gây nghiện: để thoát khỏi hiện thực, để quên đi những rắc rối, để thư giãn. Và giống như tất cả các chất gây nghiện khác, tình dục là một thói quen có hại và có tính hủy hoại. Nếu một người muốn dùng những chất gây nghiện, dưới dạng của tình dục hay bất cứ thứ gì khác, thì đó là vấn đề của họ; và kết quả là những hành động sẽ tốt hơn hay tệ hơn tùy thuộc vào những lựa chọn của họ. Nhưng nếu chúng ta đang nói chuyện trong những thời kỳ tạo nên sự tiến bộ trong cuộc sống, thì chúng ta phải hiểu rằng “đủ tốt” rất khác so với “tốt nhất”.Ngược lại với điều mà các khách hàng của tôi thường nghĩ, không phải bất cứ lúc nào chuyện tình dục cũng có thể được thực hiện. Tất cả chúng ta, ai cũng đều có đồng hồ của riêng mình, và để làm tình được, thì những chiếc kim trên cả hai chiếc đồng hồ đó phải chỉ vào cùng một múi giờ. Không phải điều đó ngày nào cũng xảy ra. Nếu bạn yêu ai đó, thì bạn không thể phụ thuộc vào việc giao hợp của hai người để cảm thấy thoải mái. Hai người sống cùng nhau và yêu nhau cần điều chỉnh những chiếc kim đồng hồ với sự nhẫn nại và kiên trì, họ cần điều chỉnh chơi đùa và “đóng kịch”, cho đến khi họ nhận ra rằng việc làm tình còn mang nhiều ý nghĩa hơn là một cuộc đối mặt, nó là một “sự âu yếm” mang tính sinh lý. Mọi thứ đều quan trọng. Nếu bạn sống cho cuộc đời mình một cách mãnh liệt, bạn sẽ luôn trải nghiệm được niềm khoái lạc và sẽ không cảm thấy cần phải quan hệ. Khi bạn quan hệ, nó sẽ nằm ngoài sự thừa thãi, bởi vì ly rượu vang đã quá đầy để có thể chảy tràn ra một cách tự nhiên, bởi vì điều đó là không thể tránh được, bởi vì bạn đang đáp lại tiếng gọi của cuộc sống, bởi vì vào thời điểm đó, và chỉ thời điểm đó thôi, bạn vừa cho phép bản thân mình đánh mất sự kiểm soát.”

Paulo Coelho
Read more