“Tôi hỏi: Vậy ngay cả sư phụ con cũng không được gặp?Sư phụ nói: Chớ có nuối tiếc, ta chỉ vừa khéo là sư phụ con thôi. Con hãy nhớ, khi con cảm thấy chẳng có cách nào làm phai nhạt đi hình bóng của ai đó, con hãy nghĩ, người đó “vừa khéo” là người đó, thế là được. Tôi nói: Lẽ nào mọi việc diễn ra chỉ vừa khéo?Sư phụ nói: Không, tất cả mọi việc trước khi diễn ra thì là “chưa hay”, sau khi xảy ra và ngẫm nghĩ lại thì gọi là “vừa khéo”.Tôi nói: Vậy những sự “vừa khéo” kia không phải được sắp sẵn đúng không ạ?Sư phụ nói: Số phận đã sắp sẵn, mệnh không thay đổi, “vừa khéo” chỉ là một phó từ.”