“Những chuyện kiểu như "ờ, được, mình sẽ làm ra cả một thế giới mới" hay "ờ, mình sẽ tạo ra một cái tôi hoàn toàn mới"... đại loại thế, không ai làm được đâu.”
“Trong những nơi tối tăm tận cùng nhất, tôi tin rằng nhất định sẽ có một ánh sáng dẫn đường.Trong những lúc bạn thật cô đơn, nhưng bạn vẫn bảo vệ những lý lẽ của con tim.Khi đó, bạn sẽ không còn nhận ra bản thân mình như thế nào, hoài bão và ước mơ sẽ được gọi tên ra sao.Tôi thường hay đi một mình trên phố trong suốt một quãng đường dài.Những lúc trời đột nhiên nổi gió, tôi thường hay thấy, mình tựa như những chiếc lá bay giữa không trung, từng chiếc, từng chiếc một.Ngước nhìn bầu trời đầy sao, tôi hay tự hỏi:Trong thế giới rộng lớn này, sẽ có người từ phương xa đến đây vì tôi hay không?Giống như ánh sáng vậy, nó chuyển tiếp từ ngôi sao nọ sang ngôi sao kia.Cuối cùng, bạn đã xuất hiện.Và bạn cũng đã biến mất rồi.Tất cả chúng ta đều chờ đợi thanh xuân, tiếc là, đều đã lạc mất nhau.Ngước đầu nhìn lên bầu trời sao,Thế giới này trở nên thật rộng lớn rộng lớn …”
“Cả cuộc đời tôi, tôi nghĩ đến chuyện yêu đương như là một dạng nô lệ tình nguyện. À, một lời nói dối: Tự do chỉ tồn tại khi tình yêu hiện diện. Người đem đến cho anh ta hoặc cho cô ta sự toàn vẹn, hoàn hảo, người cảm thấy tự do nhất chính là người yêu bằng cả trái tim.Và người yêu bằng cả trái tim sẽ cảm thấy tự do.Đó là lý do vì sao, bất chấp những gì tôi có thể trải nghiệm, làm hay học được, không điều gì có ý nghĩa cả. Tôi hi vọng khoảng thời gian này sẽ qua đi nhanh chóng, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc kiếm tìm cho chính mình—một người đàn ông sẽ hiểu tôi và không làm tôi đau.Nhưng tôi đang nói gì vậy? Trong tình yêu, không ai có thể làm hại bất kỳ ai; chúng ta phải chịu trách nhiệm với chính những cảm xúc của mình và không thể đổ lỗi cho người khác vì những gì chúng ta cảm thấy.Bị tổn thương khi tôi dần đánh mất những người đàn ông mà tôi đã yêu. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng không ai đánh mất ai, vì không ai sở hữu ai.Đó là trải nghiệm thật sự của tự do: có được thứ quan trọng nhất trên thế giới này mà không sở hữu nó.”
“Hãy cho chúng tôi được đọc và nhảy múa; hai thứ thú tiêu khiển này sẽ không bao giờ gây ra bất cứ thiệt hại nào cho thế giới cả.”
“Từ bao giờ nhỉ, mỗi khi chỉ có một mình, tôi lại thấy buồn ngủ đến nhường này?Cơn buồn ngủ ập đến như nước triều dâng, không thể nào cưỡng lại được. Những giấc ngủ ấy lắng sâu vô tận, đến nỗi tiếng chuông điện thoại và cả tiếng xe cộ qua lại ngoài đường không cách gì lọt vào tai tôi được. Không còn đau đớn, cũng không còn muộn phiền, chỉ còn lại thế giới chìm đắm của giấc ngủ mà thôi.Lúc thức giấc tôi thấy hơi đơn độc, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Nhìn ra bầu trời u ám, tôi mới biết mình đã ngủ khá lâu, để rồi lại vẩn vơ: “Mình đâu có định ngủ, vậy mà… tiêu tốn vô ích mất cả một ngày trời rồi…” Giữa tâm trạng bứt rứt như thể một nỗi ê chề, tôi bất chợt rùng mình.Không biết tự bao giờ, tôi cứ để mặc cho mình chìm vào những giấc ngủ ấy. Và cũng không biết tự bao giờ, tôi không còn cố chống lại nó nữa… Cái thời tôi lúc nào cũng tràn đầy khí thế, mắt luôn luôn tỉnh táo là hồi nào nhỉ? Thời đó đã xa lắm, như thể từ thời tiền sử, cái thời xa lắc mà người ta chỉ có thể hình dung ra được với một màn hình phẳng choán ngợp thứ sắc màu hoang sơ, sống động của dương xỉ và khủng long.”
“Cái gọi là nghĩ thì dễ làm thì khó, đúng là một đạo lý bất biến từ cổ chí kim, giống như tôi luôn mong mình suy nghĩ thông thoáng, cũng luôn cho là thực ra mình đã nghĩ thông, khi xảy ra sự việc mới thấy, nghĩ thông hay không cũng chỉ là trong ý niệm, mà ý niệm này quả là đã biến.”