“Tôi, 24 tuổi, thức dậy chỉ thấy hư vô. Không thể mất mát trong hư vô.Không người con gái nào để thương yêuKhông có người đàn ông nào để trọngKhông có kẻ thù nào để ácKhông có tội lỗi nào để phạmKhông có cả một nỗi buồn để khócCũng chẳng có chiến lũy nào để chếtChúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?”

Lưu Quang Vũ

Explore This Quote Further

Quote by Lưu Quang Vũ: “Tôi, 24 tuổi, thức dậy chỉ thấy hư vô. Không thể… - Image 1

Similar quotes

“Êm ái thay những giấc ngủ sang tháng tư có gió mát đem lại cho ta những giấc mộng thiên thần. Cứ nghĩ rằng người ta ở đời chịu bao nhiêu khổ luỵ, lo bao nhiêu thứ “bà rằn”, trải bao nhiêu nỗi buồn thương vô nghĩa, rồi rút cục lại làm nên thiên tứ đỉnh chung, giàu thiên ức vạn tải, buông xuôi hai tay xuống cũng là hết, hết cả, không hơn gì một anh nghèo rớt mùng tơi không có tấc đất cắm dùi, không có cả vợ cả con để chia lo sẻ buồn…thì mình lại càng thấy hưởng được phút nào nhàn nhã, sống được phút nào thong thả với nội tâm mình, tức là được lãi…”


“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi.”


“Tình yêu không được tìm thấy ở người khác mà ở ngay trong chính bản thân chúng ta; chúng ta chỉ đơn giản là đánh thức nó thôi. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta lại cần một người khác. Cả vũ trụ này chỉ có ý nghĩa khi chúng ta có ai đó ở bên để cùng nhau chia sẻ những xúc cảm.”


“Tôi tin rằng chết không phải là hết mà dương trần và âm cảnh vẫn có tương quan và tôi thấy cảnh người sống và người chết thông cảm với nhau có một cái gì làm cho người ta xúc động và kính cẩn.”


“Gửi Tết rồi lại còn phải lo biếu Tết. Bao nhiêu bạn bè thân thích xa gần buôn bán, giao thiệp với mình, làm ơn làm huệ cho mình, nhất thiết phải moi trí óc ra mà nhớ cho kỳ hết để đem đồ đến biếu. Biếu như thế không phải là đút lót, mà chỉ là để tỏ cái tinh thần thương yêu, cởi mở, thực thi quan niệm "thêm bạn bớt thù", san bằng những mâu thuẫn để cho người ta có dịp biểu thị những tình cảm, những ý niệm thắm thiết mà người ta không biểu thị được trong những ngày thường trong năm phải làm ăn vất vả, đầu tắt mặt tối không có thì giờ viếng thăm nhau, trò chuyện cùng nhau lâu.”


“Có lẽ đó chính là lúc tôi biết thế nào là tủi nhục và cả màu sắc của nó. Tủi nhục không có màu đen của bùn đất, như tôi vẫn nghĩ. Tủi nhục mang màu của bộ đồng phục trắng mẹ phải thức đêm thức hôm ủi quần áo thuê để có tiền mua, màu trắng không vướng một mảy, một hạt vết bẩn nào do lao động.”