“Tôi tự ví Venice như một cô tiểu thư yểu điệu thời Phục hưng với đầm dài lướt thướt đính hoa phớt hồng, còn Stockholm như một nữ doanh nhân trẻ không kiểu cách nhưng sang trọng, xinh đẹp trong bộ váy cắt ngắn khéo.”

Ngô Thị Giáng Uyên

Ngô Thị Giáng Uyên - “Tôi tự ví Venice như một cô tiểu...” 1

Similar quotes

“Ngày xưa, hồi tôi còn nhỏ, có một ống bác đã dạy tôi rằng chết là ngừng thở. Và suốt cả một thời gian dài, tôi đã tin như vậy. Nhưng điều đó không đúng. Bởi vì sống không chỉ có nghĩa là thở. Điều đó chắc chắn sai rồi.”

Kazumi Yumoto
Read more

“Nhưng cô đơn là sự tối cần của người viết, nó là một điều kiện hàng đầu của nhà văn. Không một người viết hay nào tôi biết mà không cô đơn. Không một thần tượng văn chương nào của tôi mà không bị cô đơn dày vò. Và để chạy trốn nỗi cô đơn trong giao tiếp đơn thuần mặt nhìn mặt, tay nắm tay, việc viết văn đã dẫn tôi đến sự cô đơn khác, đó là ở giữa đám đông mà họ không thấy tôi, hoặc họ thấy một cái gì đó giống tôi, họ tưởng là tôi, nhưng tôi đang đứng ở một chỗ khác, một mình, chờ một nhịp tim đồng cảm. Khi người ta bằng mọi cách chạy trốn sự cô đơn thì tôi, và những đồng nghiệp của tôi lại nuôi cô đơn, cho nó ăn để duy trì sự cô đơn tồn tại trong người mình cho cái gọi là sáng tạo văn chương.”

Nguyen Ngoc Tu
Read more

“Từ bao giờ nhỉ, mỗi khi chỉ có một mình, tôi lại thấy buồn ngủ đến nhường này?Cơn buồn ngủ ập đến như nước triều dâng, không thể nào cưỡng lại được. Những giấc ngủ ấy lắng sâu vô tận, đến nỗi tiếng chuông điện thoại và cả tiếng xe cộ qua lại ngoài đường không cách gì lọt vào tai tôi được. Không còn đau đớn, cũng không còn muộn phiền, chỉ còn lại thế giới chìm đắm của giấc ngủ mà thôi.Lúc thức giấc tôi thấy hơi đơn độc, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Nhìn ra bầu trời u ám, tôi mới biết mình đã ngủ khá lâu, để rồi lại vẩn vơ: “Mình đâu có định ngủ, vậy mà… tiêu tốn vô ích mất cả một ngày trời rồi…” Giữa tâm trạng bứt rứt như thể một nỗi ê chề, tôi bất chợt rùng mình.Không biết tự bao giờ, tôi cứ để mặc cho mình chìm vào những giấc ngủ ấy. Và cũng không biết tự bao giờ, tôi không còn cố chống lại nó nữa… Cái thời tôi lúc nào cũng tràn đầy khí thế, mắt luôn luôn tỉnh táo là hồi nào nhỉ? Thời đó đã xa lắm, như thể từ thời tiền sử, cái thời xa lắc mà người ta chỉ có thể hình dung ra được với một màn hình phẳng choán ngợp thứ sắc màu hoang sơ, sống động của dương xỉ và khủng long.”

Banana Yoshimoto
Read more

“Mỗi người sinh ra đều có một cái tên.Cái tên là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác. Không có tên, người ta gọi là vô danh. Vô danh thì không đọng lại được trong tâm trí bất kỳ ai, không phân biệt được với ai. Nó không có hình thù. Nó chỉ là một khối nhờ nhờ.Bạn cũng biết rồi đó, cái tên khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp cho nó tỏa hương.Lão Hiếng chắc cũng từng có một cái tên như những người khác. Nhưng tính cách của lão đã lấn át và nhuộm đen cái tên cha mẹ đặt cho lão và bằng cách đó lão đã tẩy xóa cả lão lẫn cái tên của lão khỏi ký ức mọi người.Chúng tôi gọi lão Hiếng như gọi một thế lực, một hiểm họa hay một bệnh dịch chứ không như gọi một con người.”

Nguyễn Nhật Ánh
Read more

“Chắc là cô cũng có người trong mộng chứ""Vâng. Nhưng khả năng tôi và anh ấy có thể kết hợp gần như là bằng không[...]"Bà nhủ nheo mắt. " Có lý do cụ thể nào khiến cô cho rằng mình và anh ta không thể kết hợp?""Chẳng có lý do gì đặc biệt," Aomame đáp, "ngoại trừ việc tôi là chính bản thân tôi""Cô không hề có ý định tự mình tiến tới với anh ta phải không?"Aomame lắc đầu. "Đối với tôi, quan trọng nhất là cái sự thực rằng tôi cần anh ấy từ tận đáy lòng”

Haruki Murakami
Read more