“Vườn hoa mênh mông thật, không ai đi ngắm kỹ được từng bông một, nhưng càng mênh mông lại càng phải đi, kẻ theo lối này, người theo lối khác, kẻ gặp kỳ hương nọ, người gặp dị sắc kia, rồi tả lại cho người khác biết; như vậy chẳng lợi cho hạng đứng ngoài hàng rào kiễng chân ngó vô mà mù mịt chẳng thấy chút gì ư?”

Nguyễn Hiến Lê

Explore This Quote Further

Quote by Nguyễn Hiến Lê: “Vườn hoa mênh mông thật, không ai đi ngắm kỹ đượ… - Image 1

Similar quotes

“Tôi nhận thấy rằng bất kỳ ai cũng phải tự tạo lấy đời sống của mình bằng những từng trải của mình; nghĩa là những lời khuyên của người khác ảnh hưởng rất ít đến đời sống của ta, nếu ta không có cái tính tình, cái tâm trạng của người đó, không ở trong hoàn cảnh của người đó, đã từng trải gần gần như người đó. Phải có đồng thanh mới tương ứng, hoặc nói theo giọng khoa học ngày nay, phải có bắt đúng điện ba thì mới lên tiếng.”


“-  Tìm một nhân sinh quan, tự hỏi: sống để làm gì, đời người ra sao? -  Nhận rằng bổn phận mỗi người là tạo hạnh phúc cho bản thân và cho người chung quanh.-  Muốn làm tròn bổn phận, phải giữ gìn sức khoẻ và tu tâm luyện trí để làm việc. -  Nhưng phải biết cách làm việc cho có hiệu quả.-  Rồi làm việc xong thì phải nghỉ, kiếm được tiền thì phải tiêu, vậy vấn đề hưởng thụ ở đời cũng cần thiết như vấn đề phục vụ xã hội.-  Phải lo tính trước cho tuổi già khỏi bệnh tật, túng thiếu mà thành một gánh nặng cho gia đình, xã hội.-  Sau cùng vấn đề quan trọng nhất đối với thanh niên là vấn đề hôn nhân, vì có khéo lựa bạn trăm năm thì mới có người giúp đỡ, mới vui vẻ, hăng hái làm việc, mới hưởng hạnh phúc ở đời được.”


“Mỗi người sinh ra đều có một cái tên.Cái tên là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác. Không có tên, người ta gọi là vô danh. Vô danh thì không đọng lại được trong tâm trí bất kỳ ai, không phân biệt được với ai. Nó không có hình thù. Nó chỉ là một khối nhờ nhờ.Bạn cũng biết rồi đó, cái tên khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp cho nó tỏa hương.Lão Hiếng chắc cũng từng có một cái tên như những người khác. Nhưng tính cách của lão đã lấn át và nhuộm đen cái tên cha mẹ đặt cho lão và bằng cách đó lão đã tẩy xóa cả lão lẫn cái tên của lão khỏi ký ức mọi người.Chúng tôi gọi lão Hiếng như gọi một thế lực, một hiểm họa hay một bệnh dịch chứ không như gọi một con người.”


“Khi ta mỉm cười và nói – không saolà riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ítKhi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệtta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thươngnhững giọt nước mắt rơi không thành tiếngnhững lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịtnhững người sống mà không hề biết rằng mình đã chếtmãi đến tận cuối đời…Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấmxếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộprồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảmbiết đến bao giờ mới mở ra?Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa?là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chátKhi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặtta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào !Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhautrả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợitrả lại những nghi ngờ vào một câu hỏitrả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dốita có thật lòng yêu?Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâuthêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắngta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đếnlầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắtta kiệt sức vì lo toan…Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơnlà riêng mình ta biết không chút nào muốn thếKhi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớsao ta không chọn lựa để quên?Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêmchẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phútchẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đaulà riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…” - Khi ta mỉm cười và nói...”


“Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ.Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời.Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.”


“đô đốc Byrd đã nói: “Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng”.”