“Đơn giản chỉ vì có còn rừng đâu để cho người Xơ Đăng hiền minh trở về tắm gội hàng năm...Có một người Xơ Đăng ở núi Ngok Linh nói với tôi, rất buồn: Bây giờ mình bẩn hơn, ngày càng bẩn...”
“như người Tây Nguyên, đặc biệt là người Ba Na vốn rất thích lang thang, tôi mãi ngạc nhiên về họ, họ là những khách lữ hành bẩm sinh, thậm chí việc đi qua cuộc đời này đối với họ cũng là một cuộc lang thang ít nhiều vô định, phó mặc cho sự tình cờ và đầy lòng tin ở sự hay ho không gì sánh được của cái tình cờ...”
“Ái chà Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Ðáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.”
“Em không thể nói với Mùa Xuân rằng: ‘Hãy đến đây bây giờ và ở lại càng lâu càng tốt.’ Em chỉ có thể nói rằng: ‘Hãy đến và ban phúc cho ta bằng niềm hi vọng của người, và hãy ở lại lâu tới mức nào mà người có thể.”
“Chỉ có hoạn nạn con người mới có thể học một bài học về sự yêu thương.”
“cái cô đơn có thể có trong quan hệ với người khác -nhất là với những người mà mình coi là quan trọng nhất trong cuộc đời mình- còn thấm thía hơn nhiều trạng thái một mình”
“Bố tôi vẫn nói, khi một người thương yêu của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa từng khoảng trời trong trái tim mình. Đó là một khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng ngày. Ta được nuôi sống.”