“Ông bà già cũng vậy, ngồi ở chợ mà chỏng chơ, chực rơi ra khỏi chợ. Bởi hai mái đầu bạc trắng, bởi bộ đồ cũ kỹ quăn queo, bởi những món hàng quê mùa lỗi thời mà họ mang tới từ cái rạch Ổ Ó xa xôi...Ngồi bên nhau, ông bà tươi rói nói cười, có khi ngặt nghẽo như trẻ con lên bảy lên mười. Mặt trời vói qua mái hiên quán hủ tiếu mì, ông già xích ra sau lưng bà già, che nắng.”
“Bà già bán khói cũng nói, sống là một thứ bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm áy náy.”
“_ Đi với anh, có ông già bị thương quá trời, cần em băng bó lắm...”
“Xu hỏi viết gì mà lúi húi hoài vậy. Cậu cười, đang dẫn một người đi ngủ. Mấy trò chữ nghĩa tào lao thôi mà.- Họ có bao giờ hỏi ông sao lại để họ sống khổ sở vậy không, những nhân vật của ông ấy? Xu thắc mắc.Cậu ngạc nhiên vì câu hỏi đó. Hình dung một ngày nào đó có người đến và hỏi sao mi không để cuộc đời ta suôn sẻ mà phải bị dập vùi đến vậy? Chắc ông Nguyễn Du phải trốn gầm giường khi nhác thấy bóng Thúy Kiều ngoài ngõ.”
“Mỗi lần nghe câu hát" Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại ..." tôi hơi quạu, ông bà mình quá hiền lành đi, thí dụ có bị phụ phàng, thì cũng cố chanh chua, hằn học một tí, "Gió đưa thằng quỷ sứ về thành. Để tui ở lại chành ành... đắng cay". Đau, tức vậy mà trách cứ nhẹ hều... Dường như người ta vẫn yêu, đến mức không thể giận dỗi, nặng lời.Và mình thì chưa bao giờ yêu ai đến như vậy?!!!”
“Có lần chúng tôi thả vịt nghỉ khúc kinh có bóng cây. Bỗng nỗi xẫu hổ vì mình là con người xộc lên mũi sặc sụa, khi tôi phát hiện ra chúng chẳng bao giò cưỡng đoạt và gạt gẫm nhau. Khoảng thời gian trước khi con trống trèo lên con mái rất thật, mềm mại, êm đềm...Tuyệt đối không có gì thô tục. Tôi sửng sốt. Thằng Điền sửng sốt. Trời ơi, khác với những gì chúng tôi biết (qua cha tôi, má tôi), trong sự hoan lạc (cửa những con vịt) đầy ắp thứ gọi là tình - yêu- Cánh đồng bất tận”
“Như họ đã để một kẻ xa lạ nào vào đào được vàng ở mảnh vườn của mình và chính mình bỏ hoang. Họ nghĩ yêu thì cần gì nói, tự hiểu thôi. Mấy tiếng em yêu anh hay anh yêu em tưởng sến rện, thừa thãi họ cứ để đó từ hồi cưới, chưa thử lần nào thì bị một đứa trẻ nhảy vào lủm mất, hóa ra chúng rất ngọt ngào. Họ thấy mật rỉ ra từ miệng đứa trẻ đó, và thoảng ra một mùi hương mê dụ.”