“Osho nói, trong đời người ta sẽ bị ném đá một vài lần, đau lắm lắm nhưng chết vì mấy cục đá đó thì lãng quá”
“Cha xứ đã nói điều gì đó giống như: “Trong tất cả các ngôn ngữ trên thế gian, đều có cùng một câu ngạn ngữ: ‘Mắt không nhìn thấy thì trái tim không đau.’ À, tôi nói rằng không hề có một chút sự thật nào trong câu nói đó. Chúng càng ở xa, thì tất cả những cảm xúc mà chúng ta cố trấn áp và quên lãng lại càng gần gũi với trái tim ta hơn. Nếu chúng ta đang phải sống tha hương, chúng ta sẽ muốn tích giữ mọi ký ức dù là nhỏ bé của nguồn cội ấy. Nếu ta ở cách xa những người ta yêu thương, mỗi người lướt qua trên phố đều sẽ gợi cho ta nhớ về họ....Cuối buổi lễ, tôi gặp cha xứ để cảm ơn ông: Tôi đã nói rằng tôi là một người lạ mặt giữa một miền đất xa lạ, và tôi cảm ơn cha vì đã nhắc tôi nhớ rằng có những thứ đôi mắt không nhìn thấy, nhưng trái tim vẫn đau...”
“Một lần để được sinh ra, và một lần để chết đi; Một lần để trồng trọt, và một lần để bứt hái những cái đã được gieo trồng;Một lần để giết chết, và một lần để chữa lành; Một lần để phá hủy, và một lần để xây lên;Một lần để khóc than, và một lần để cười;Một lần để thương tiếc, và một lần để khiêu vũ;Một lần để quăng đi những viên đá, và một lần để thu nhặt những viên đá lại cùng nhau; Một lần để ân ái, và một lần để nén nhịn sự ái ân;Một lần để có, mà một lần để mất; Một lần để giữ gìn, và một lần để vứt bỏ;Một lần để xé nát, và một lần để khâu lạnh; Một lần để giữ im lặng, và một lần để nói;Một lần để yêu, và một lần để căm ghét;Một lần của chiến tranh, và một lần của hòa bình;”
“Osho nói, chữ viết làm người ta văn minh hơn nhưng cũng độc ác hơn”
“Biết đâu già đi lại là một điều hay. Bởi vì càng nhiều tuổi, người ta lại có càng nhiều ký ức. Và rồi, một lúc nào đó khi chủ nhân chết đi, những ký ức sẽ hòa lẫn vào không khí, tan vào mưa, thấm vào đất, tiếp tục tồn tại. Chúng sẽ trôi tới nhiều nơi khác, và không chừng, cũng sẽ thử len lỏi vào tim những người khác nữa. Thỉnh thoảng, có những nơi ta mới đến lần đầu nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác như rất thân quen , không chừng đó là ký ức của một người xưa nào đó đang trêu chọc chúng ta. Nghĩ như vậy, tự nhiên tôi lại thấy vui.”
“Xét cho cùng, ở đời ai cũng khổ. Người khổ cách này, người cách khác. Bí quyết là biết tìm cái vui trong cái khổ. Vì chỉ sống thôi cũng đã quý lắm rồi. Người ta không bao giờ nên phí phạm cái sống, coi thường sự sống.”