“Lãnh đạm với nơi ta ở, xét ra cũng bạc tình khác nào hờ hững với người ta yêu. Và nếu cứ tiếp tục vô tâm với người ta chung sống để đến kỳ nghỉ phép hằng năm lại khăn gói đến ở dăm ba ngày với một người xa lạ, liệu ta có thực sự yên lòng...”
“Em không thể nói với Mùa Xuân rằng: ‘Hãy đến đây bây giờ và ở lại càng lâu càng tốt.’ Em chỉ có thể nói rằng: ‘Hãy đến và ban phúc cho ta bằng niềm hi vọng của người, và hãy ở lại lâu tới mức nào mà người có thể.”
“Tình cảnh của những đứa con trái đất chúng ta mới kỳ lạ làm sao! Mỗi chúng ta đến đây như một chuyến viếng thăm ngắn ngủi. Ta không biết để làm gì, nhưng đôi khi ta tin rằng ta cảm nhận được điều đó. Song, nhìn từ cuộc sống thường nhật mà không đi sâu hơn, ta biết rằng: ta đến đây vì người khác - trước hết vì những người mà hạnh phúc của riêng ta phụ thuộc hoàn toàn vào nụ cười và sự yên ấm của họ, kế đến là vì bao người không quen mà số phận của họ nối với ta bằng sợi dây của lòng cảm thông.”
“Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mátlà khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảmdù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu… Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêubởi vết thương nào trong tim người cũng không đáycó người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dạinhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi(như ta đang bạc tóc mổi ngày…)Bên kia là nắng ấm…sao mưa gió còn siết chặt trên vaikhi người trở về với cuộc đời người từng sốngkhi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độckhi người giang tay ra mà trái tim khép chặtkhi người đau mà không thể khóc…ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!(Lạy trời còn biết phải làm sao?) Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâuta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấmgiữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sốngmà không cần mặt trời qua đây...Bên kia là nắng ấmnhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...”
“...Vào lúc này, hãy thành thực với cảm giác của chính bản thân mình! Trước mặt chúng ta là một tương lai bất định. Mọi chuyện cuối cùng rồi đều có kết cục của nó. Và biết đâu loài người sẽ giải quyết đưcọ mọi thứ bằng tài trí của mình. Đối với loài người, đây chính là một thử thách. Ở thời nào cũng vậy, quỉ sứ luôn thay đổi hình dạng để tồn tại. Dù chúng ta có ra sức tiêu diệt, bọn chúng cũng sẽ vẫn cứ xuất hiện mà thôi.”
“Tình yêu không được tìm thấy ở người khác mà ở ngay trong chính bản thân chúng ta; chúng ta chỉ đơn giản là đánh thức nó thôi. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta lại cần một người khác. Cả vũ trụ này chỉ có ý nghĩa khi chúng ta có ai đó ở bên để cùng nhau chia sẻ những xúc cảm.”