“Có một người tôi yêu hơn tất thảyNên tôi đem giấu thật xaThôi muốn thu người yêu tôi thành que kimGiấu trong cánh rừng giàHay thành một vỏ sò béGiấu ở nơi tận cùng sóng vỗ”
“Có những người mình yêuNhưng mà không gần được.Có những người yêu mìnhNhưng mà không ừ được.”
“Tôi chẳng hiểu Binô thích tôi ở điểm nào.Binô là một đứa bạn thú vị. Trong khi ngược lại, tôi là một đứa nhạt nhẽo. Có lẽ nó thích tôi chỉ vì tôi thích nó.Con người chắc cũng vậy: đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn. Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua.”
“Giá mà lúc mình buồn như tận thếCó một ai bấm máy gọi cho mìnhMình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạQuên dặt dè mà thổ lộ linh tinhGiá mà lúc lòng mình đang yếu đuốiCó một ai yên lặng nắm tay mìnhThì có lẽ mình sẽ mang tình đóMà thương hoài với một dạ đinh ninhGiá mà lúc mình đau như dao cắtCó một ai chợt nói nhớ mong mìnhMình sẽ tự băng vết thương rớm máuGượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưaGiá mà lúc mình rơi vào đáy vựcHết trông mong hy vọng hết cả rồiCó ai đó bảo mình không sao cảMình sẽ bò theo dấu vết sông trôiGiá mà lúc mình đang yêu, người đóGửi tin vui lên những ánh sao trờiThì có lẽ mình sẽ không lưu lạcSuốt một đời đau đáu cố nhân ơi!(Gía mà lúc)”
“ví dù người có phụ tathì ta chỉ nguyện thành ra con bòcon bò rất ít so đoyêu ai chỉ biết lò dò đi theodù cho đứa đó lật kèo”
“Người năm ngoái còn mới tinhNay đã thành người xưaNhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổBài hát mùa xưa vẫn còn run rẩySao bây giờ chỉ làm mình nhớ đếnkhôn khuây cái người mìnhchưa hề mất bao giờ”
“Có bao giờ bạn ở trong trạng thái này: một giai điệu nào đó gắn liền với một đoạn đời nào đó của bạn. Và nó cứ mãi mãi như thế, dính cứng ngắc như bị dán bằng keo con voi. Bạn nghe giai điệu đó, lập tức đoạn đời đó sẽ trở về bên bạn, nguyên vẹn. Cảnh vật quanh bạn như rùng mình biến đổi. Mùi hương quanh bạn như chuyển mình. Ngay cả chính bạn cũng gần như choáng váng, như xẹt điện, như sụp đổ, như bất cứ một hiệu ứng chuyển cảnh mạnh mẽ nào đó trong phim ảnh mà chúng ta có thể hình dung. Có bao giờ như thế không?”