“Con hổ nhả thỏ trắng ra, đắc ý nói: “Thì ra em thích tôi”.Thỏ trắng ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”.Con hổ khoái chí vẫy đuôi: “Vì lúc nãy tôi ăn em vào tận tim tôi rồi”.Con hổ này không có văn hóa gì hết, thỏ trắng khinh thường! Ăn vào rồi thì xuống dạ dày, chứ không phải vào tim.Nhưng… cũng chưa chắc, dù sao hổ cũng là hổ chứ không phải là thỏ, chưa biết chừng hổ khác thỏ thì sao?Thế thì, cái nơi mà khi nãy cứ gọi “thỏ trắng”, “thỏ trắng”… kia là trong tim của hổ ư?Hổ vẫy đuôi, mời thỏ trắng: “Em có muốn đến vườn hoa của tôi không, vườn hoa của tôi rất đẹp rất lớn, rất thích hợp cho thỏ trắng ở đấy, và còn rất nhiều cỏ ngon lành nữa”.Rất nhiều cỏ ngon lành? Thỏ trắng động lòng nhưng vẫn ngần ngại: “Nhưng, nhưng…”.“Nhưng cái gì? Nói mau!”. Hổ nóng nảy xòe móng.“Nhưng anh không được ăn hiếp em”. Thỏ trắng nói rất dũng cảm: “Anh phải nghe lời em, không được bắt em làm cái này làm cái kia, vả lại anh phải ăn cỏ với em”.“Ăn cỏ?”. Hổ có vẻ rất không tình nguyện.“Đúng! Ăn cỏ”. Nếu không hôm nào đó hổ ăn thịt thỏ thì sao?Thỏ trắng nói: “Không được kén cá chọn canh, không được ăn loại này mà không ăn loại kia”.“Được thôi được thôi, anh nhận lời!” Con hổ huơ huơ móng vuốt, nhận lời vẻ sáng khoái, “Vậy em có thể đến vườn hoa với anh không?”.“Được”. Thỏ trắng gật đầu, đôi tai rủ xuống vì e thẹn.“Em ngồi lên lưng anh, anh đưa em đi”.“Vậy anh quỳ xuống đi, anh cao quá, em không lên nổi”.Hổ ngoan ngoãn quỳ xuống thảm cỏ, thỏ trắng nhảy phốc lên, túm chặt lông trên lưng, nói rất oai vệ: “Hổ ơi, xuất phát thôi, chạy nhanh lên”.Hổ cõng thỏ trắng chạy như bay qua thảm cỏ, băng qua dòng sông, xuyên qua cánh rừng, và sau cánh rừng là vườn hoa xinh đẹp của hổ.Hổ nghĩ, đến khi tới vườn hoa rồi, nhất định phải nói với thỏ là…Nếu một con hổ hung dữ với một con thỏ, có nghĩa là nó sẽ ăn sống nuốt tươi con thỏ đó.Nếu một con hổ dịu dàng với một con thỏ, có nghĩa là nó sẽ nuôi thỏ mập ú ra, sau đó dần dần ăn sạch.Còn nữa, nhất định phải khiến cho con thỏ dần dần thích ăn thịt…”