“Nhưng cuộc đời đang dạy cho nàng—một cách nhanh chóng—duy nhất một điều, sự sinh tồn mạnh mẽ. Để mạnh mẽ, nàng phải là người tuyệt vời nhất, không có lựa chọn nào khác.”
“Tình yêu, không nghi ngờ gì, là một thứ sức mạnh có thể làm thay đổi toàn bộ cuộc đời một con người, từ giây phút nó xuất hiện. Nhưng đó mới chỉ là một mặt, mặt kia là khi nó có thể khiến sự tồn tại của một con người bước vào một hành trình hoàn toàn khác với những gì anh ta hay cô ta đã lên kế hoạch; và điều đó được gọi là sự tuyệt vọng. Đúng thế, có lẽ tình yêu có thể khiến con người hoàn toàn thay đổi, nhưng sự tuyệt vọng làm công việc đó còn nhanh hơn.”
“Đừng làm quen với nó, bởi vì nó rất dễ trở thành thói quen; nó là một chất gây nghiện mạnh. Nó có trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, trong sự đau khổ mà chúng ta cố che giấu, trong những hi sinh mà chúng ta làm, đổ lỗi cho tình yêu vì sự tan vỡ của những giấc mơ. Đau đớn thật khủng khiếp khi nó phô bày bộ mặt thật sự của nó, nhưng nó cám dỗ, lôi cuốn khi nó được trá hình như là một sự hi sinh hay một sự tự phủ nhận. Hay tính hèn nhát. Thế nhưng càng chối bỏ, chúng ta lại càng tìm được cách tồn tại với nó, với sự ve vãn của nó và biến nó thành một phần trong cuộc sống của chúng ta.”“Em không tin điều đó. Không một ai muốn đau khổ cả.”“Nếu em nghĩ em có thể sống mà không đau khổ, đó sẽ là một bước tiến lớn, nhưng đừng tưởng tượng rằng những người khác sẽ hiểu em. Đúng, sự thật là không ai muốn đau khổ, ngay cả những người vẫn tìm kiếm đau đớn và sự hi sinh kia, nhưng rồi họ cảm thấy sự hợp lý, rõ ràng ở đó, và họ đang được nhận sự tôn trọng của con cái, những người chồng, hàng xóm láng giềng, và cả Chúa Trời. Bây giờ chúng ta đừng nghĩ về điều đó nữa; tất cả những gì em cần biết là cách điều khiển cho thế giới này quay tròn, không phải là hành trình kiếm tìm khoái cảm, mà là sự hi sinh quên mình vì tất cả, đó mới là điều quan trọng.Có phải một người lính tham gia các cuộc chiến tranh là để giết quân thù hay không? Không, anh ta ra đi để hi sinh vì Tổ Quốc. Có phải một người vợ muốn chồng thấy mình đang hạnh phúc như thế nào không? Không, cô ấy muốn chồng thấy cô ấy chân tình như thế nào, cô ấy chịu đựng như thế nào để khiến anh ta hạnh phúc. Có phải một người chồng đi làm vì nghĩ rằng anh ta sẽ tìm được sự đáp ứng đầy đủ nhu cầu cá nhân ở nơi làm việc không? Không, anh ta đang đem những giọt mồ hôi và những giọt nước mắt đổi lấy sự tốt đẹp, an lành cho gia đình. Và vì vậy cuộc sống vẫn có những đứa con trai từ bỏ những giấc mơ của chúng để làm vui lòng cha mẹ, cha mẹ từ bỏ cuộc sống của họ vì con cái; đau đớn và khổ sở được dùng để bào chữa cho một thứ duy nhất đem lại niềm vui sướng: tình yêu.”
“Sự thật là chúng ta chỉ biết về nhau khi chúng ta đạt tới những giới hạn của chính mình, nhưng điều đó cũng là sai, bởi vì không cần thiết phải biết mọi điều về bản thân chúng ta; sự tồn tại của con người được tạo ra không phải chỉ để đi kiếm tìm sự khôn ngoan, mà còn để cày cấy trên mảnh đất này, ngóng chờ trời mưa, trồng lúa mì, thu hoạch ngũ cốc, làm bánh mì.Trong tôi có hai người phụ nữ: một người muốn có tất cả niềm vui sướng, đam mê và phiêu lưu mà cuộc đời có thể mang đến. Một người lại muốn là một kẻ nô lệ cho thói thường, cho cuộc sống gia đình, cho những điều có thể được lên kế hoạch và đạt được. Tôi là một bà nội trợ và là một con điếm, cả hai đều đang sống trong cùng một thân xác và đang tranh đấu.Cuộc gặp gỡ của hai người phụ nữ đó là một trò chơi đầy những mạo hiểm đáng sợ. Một điệu nhảy tuyệt diệu. Khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi là hai nguồn năng lượng siêu nhiên, hai vũ trụ va chạm vào nhau. Nếu như cuộc gặp gỡ ấy không diễn ra một cách thành kính, vũ trụ này sẽ hủy diệt vũ trụ kia.”
“cuộc đời là một trò chơi quay cuồng, nhanh đến chóng mặt; cuộc đời là một trò nhảy dù; nó mang đến cho ta những cơ hội, chúng lộn nhào và lại vút lên; cuộc đời là một chuyến leo núi; nó muốn leo lên đến đỉnh cao nhất của bạn và cảm thấy giận dữ, bất mãn khi bạn không điều khiển được nó.”
“Không ai muốn cuộc đời của mình bị ném vào sự hỗn loạn cả. Đó là lý do nhiều người kiềm giữ mối đe dọa này dưới mức kiểm soát được, và đó là cách để họ có khả năng chống đỡ cho một ngôi nhà hay một cấu trúc đã bị mục nát. Họ là kiến trúc sư của sự đổi mới. Những người khác lại nghĩ đến điều ngược lại: họ đầu hàng chính mình mà không suy nghĩ đến một giây, họ hi vọng tìm thấy trong sự đam mê đó những phương pháp giải quyết tất cả các vấn đề của mình. Họ bắt người khác chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của họ, và đổ lỗi cho những người đó vì họ không dược hạnh phúc. Họ ở trong một trạng thái bị kích động vì điều kỳ diệu đã xảy ra hay chán nản vì những điều không mong đợi vừa phá hủy tất cả.Kiềm giữ sự đam mê, hay đầu hàng nó một cách mù quáng—cách nào ít tiêu cực nhất?Tôi không biết.”
“Cả cuộc đời tôi, tôi nghĩ đến chuyện yêu đương như là một dạng nô lệ tình nguyện. À, một lời nói dối: Tự do chỉ tồn tại khi tình yêu hiện diện. Người đem đến cho anh ta hoặc cho cô ta sự toàn vẹn, hoàn hảo, người cảm thấy tự do nhất chính là người yêu bằng cả trái tim.Và người yêu bằng cả trái tim sẽ cảm thấy tự do.Đó là lý do vì sao, bất chấp những gì tôi có thể trải nghiệm, làm hay học được, không điều gì có ý nghĩa cả. Tôi hi vọng khoảng thời gian này sẽ qua đi nhanh chóng, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc kiếm tìm cho chính mình—một người đàn ông sẽ hiểu tôi và không làm tôi đau.Nhưng tôi đang nói gì vậy? Trong tình yêu, không ai có thể làm hại bất kỳ ai; chúng ta phải chịu trách nhiệm với chính những cảm xúc của mình và không thể đổ lỗi cho người khác vì những gì chúng ta cảm thấy.Bị tổn thương khi tôi dần đánh mất những người đàn ông mà tôi đã yêu. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng không ai đánh mất ai, vì không ai sở hữu ai.Đó là trải nghiệm thật sự của tự do: có được thứ quan trọng nhất trên thế giới này mà không sở hữu nó.”