“Đi vào cầu tiêu là đi vào cõi chết; chỉ khi nào đi vào cõi chết mới có được nỗi cô đơn khôn cùng của lúc đi trong cầu tiêu. Đi vào cõi chết là cởi truồng ra, duỗi hai chân ra và ngồi trên địa cầu, để hồn bay lênh đênh trên không trung đóng chặt, tư tưởng loãng ra và biến mất theo tư tưởng loài người; ngoài cánh cửa cầu tiêu là nói chuyện, lựa lời nói chuyện cho có duyên dáng, thanh lịch và quý phái, hoặc lựa lời nói chuyện cho vũ bão, tục tĩu, hoang đàng cộc lốc, ngang tàng hoặc la hét lên hoặc nói khe khẽ thủ thỉ như đôi nhân tình đầu thu chớm lạnh; ngoài cánh cửa cầu là phải nói chuyện, nói chuyện để cho mặt trời vẫn mọc, để đi, đứng, ngủ thức, thở, ăn, đợi, yêu, ghét, và nhìn những chiếc tàu đi mất.Khi tới Rome, nhớ đến thăm mộ K...K. đã đi vào cầu tiêu ở Rome và đã đóng cửa lại và đã không còn nghe bên ngoài nói chuyện nữa.”
“Rào mắt cáo bao quanh ngôi nhà không ở có một cánh cổng cũng mắt cáo. Tôi thử đẩy. Nó mở ra dễ dàng đến mức hầu như khiến mình mất hứng, như thể nó giục tôi vào vậy. “Không sao đâu, cứ đi thẳng vào”, dường như nó bảo tôi thế. Tuy nhiên, không cần học luật tám năm trời tôi cũng biết rằng đường đột vào nhà người khác, cho dù nhà không người ở, là phạm pháp. Nếu một người hàng xóm phát hiện thấy tôi trong căn nhà không người ở và báo cảnh sát, họ sẽ xộc tới tra hỏi ngay. Tôi sẽ nói rằng tôi đi tìm mèo; nó đi đâu mất, tôi đang tìm nó khắp các nhà hàng xóm. Họ sẽ yêu cầu cho biết địa chỉ và nghề nghiệp. Tôi sẽ phải bảo họ tôi đang thất nghiệp. Họ sẽ chỉ càng nghi ngờ hơn. Gần đây cảnh sát đang lo sốt vó về những tên khủng bố cánh tả; họ đinh ninh rằng chúng nhan nhản khắp nơi ở Tokyo, chúng giấu hàng kho súng và lựu đạn tự chế. Họ sẽ gọi điện cho đến văn phòng Kumiko để kiểm chứng những gì tôi nói. E rằng Kumiko sẽ rất buồn phiền.Thế nhưng tôi vẫn vào. Vào rồi khép cổng lại sau lưng. Chuyện gì tới, cứ tới. Nếu chuyện gì đó đã muốn xảy ra, cứ để nó xảy ra.”
“Khi ta mỉm cười và nói – không saolà riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ítKhi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệtta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thươngnhững giọt nước mắt rơi không thành tiếngnhững lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịtnhững người sống mà không hề biết rằng mình đã chếtmãi đến tận cuối đời…Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấmxếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộprồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảmbiết đến bao giờ mới mở ra?Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa?là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chátKhi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặtta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào !Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhautrả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợitrả lại những nghi ngờ vào một câu hỏitrả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dốita có thật lòng yêu?Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâuthêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắngta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đếnlầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắtta kiệt sức vì lo toan…Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơnlà riêng mình ta biết không chút nào muốn thếKhi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớsao ta không chọn lựa để quên?Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêmchẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phútchẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đaulà riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…” - Khi ta mỉm cười và nói...”
“Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng. Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt. Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi, có khi, nó ở lại.”
“Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ.Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời.Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.”
“Có khi tôi nghĩ tôi không còn nhớ anh. Nhưng có khi tự nhiên, một khoảnh khắc kỳ lạ chợt trở về. Không phải là một câu chuyện, mà chỉ là một khoảnh khắc ngắn và rõ ràng. Anh ấy hay hút một điếu thuốc đến nửa rồi dụi tắt và bỏ nó vào túi áo để dành lúc khác hút tiếp. Rồi anh quên mất những nửa điếu thuốc ấy. Ngày xưa tôi thường thò tay vào túi những chiếc áo anh thay ra để lấy chúng đem vất đi. Nhiều năm sau khi anh chết, tay tôi chợt chạm lại những mẩu thuốc ấy trong tâm tưởng, có khi vẫn còn một chút ẩm ở đầu lọc đã nằm trong miệng anh khi anh hút nó. Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại.”