“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu...?”
“nghệ thuật viết truyện là ở chỗ biết rút ra toàn thể phần còn lại của cuộc sống từ cái sự-không-là-gì-cả lĩnh hội được từ nó; nhưng khi trang viết kết thúc, thì cuộc sống lại lên đường, và ta nhận ra rằng những gì mình biết quả là một sự-không-là-gì-cả”
“Chỉ cần biết tiếp nhận tình người, thì ở đâu ta cũng sống sâu sắc.”
“Bầu trời xanh, bàn tay có năm ngón, ta có cha, có mẹ, ta chào hỏi một người lạ gặp trên đường... Tất cả giống như ta đang uống một dòng nước mát. Ta không thể sống tiếp được nếu hàng ngày không uống dòng nước đó... nếu có tất cả những thứ đó mà không uống, ta sẽ chết vì khát.”
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi.”
“- Còn gì trôi nữa không?- Kể tới tết Lào còn chưa hết. Sao không hỏi có gì không trôi không?- Có cái gì không trôi?- Đâu biết, vì ta đang trôi.”