“Ta lăn đời đã quá đôi tay vẫn còn ôm mịt mùng.”
“Phàm cái hình thức gì nó biểu được cái hồn xưa của tổ quốc, dù phiền phức đến đâu cũng không nên bỏ. Bỏ một cái, bỏ mười cái, lên xóa mất cái hình ảnh nước nhà trong con mắt bọn hậu sinh vậy.”
“...còn cái đẹp, chị không nghĩ người ta phải gắng sức hiểu nó.”
“Tiên cá không là người cũng chẳng còn là cá, ở đâu lâu lại thấy ngạt thở...”
“- Còn gì trôi nữa không?- Kể tới tết Lào còn chưa hết. Sao không hỏi có gì không trôi không?- Có cái gì không trôi?- Đâu biết, vì ta đang trôi.”
“Ấy trước khi bước chân xuống đất Huế, cái tư tưởng tôi triền miên như vậy. Tôi chưa biết Huế tôi đã yêu Huế rồi, yêu vì cái nghĩa cao thượng nó ngụ ở trong cái tên ấy, yêu vì cái cảm tình vô hạn nó chan chứa trong lòng tôi. Bình sinh tôi học vấn được đến đâu, cảm giác được đến đâu, tư tưởng được đến đâu, hy vọng được đến đâu, bấy giờ tựa hồ như con sông vỡ đê mà tràn ngập cả trong tâm giới tôi vậy.”