“Và không hiểu sao tôi lại nhớ tới cô bé quàng khăn đỏ, nhớ cô bé lọ lem, nhớ bảy chú lùn cùng những viên sỏi tinh khôi bỗng dưng hoá ngọc. Tôi thiếp đi trong lung linh của tuổi thơ quên biến những tai hoạ bất thường mà cuộc chiến đã từng ập xuống.”
“Hôm nay, trong khi chúng tôi đi dạo quanh hồ, dọc theo con đường kỳ lạ dẫn tới Santiago, người đàn ông đi cùng tôi—một họa sĩ, với một cuộc đời hoàn toàn khác với cuộc đời của tôi—đã ném một hòn sỏi xuống nước. Những vòng tròn nhỏ xuất hiện nơi hòn sỏi rơi xuống, chúng lớn dần, lớn dần cho đến khi chúng chạm vào một chú vịt tình cờ bơi ngang qua và vốn chẳng liên quan đến hòn sỏi ấy cả. Thay vì sợ hãi bởi con sóng không mong đợi, chú ta đã quyết định chơi đùa với nó.”
“Tôi nhớ có lần Bin bỗng hỏi tôi: "Thằng Mỹ có buôn làng không?". Tôi bảo có, và tôi đã nói bừa với cậu rằng, buôn làng của thằng Mỹ gọi là thành phố. Bin vẫn không tin một khi người ta đã có buôn làng rồi thì làm sao phải đi xâm lược buôn làng kẻ khác.”
“Nhưng cô đơn là sự tối cần của người viết, nó là một điều kiện hàng đầu của nhà văn. Không một người viết hay nào tôi biết mà không cô đơn. Không một thần tượng văn chương nào của tôi mà không bị cô đơn dày vò. Và để chạy trốn nỗi cô đơn trong giao tiếp đơn thuần mặt nhìn mặt, tay nắm tay, việc viết văn đã dẫn tôi đến sự cô đơn khác, đó là ở giữa đám đông mà họ không thấy tôi, hoặc họ thấy một cái gì đó giống tôi, họ tưởng là tôi, nhưng tôi đang đứng ở một chỗ khác, một mình, chờ một nhịp tim đồng cảm. Khi người ta bằng mọi cách chạy trốn sự cô đơn thì tôi, và những đồng nghiệp của tôi lại nuôi cô đơn, cho nó ăn để duy trì sự cô đơn tồn tại trong người mình cho cái gọi là sáng tạo văn chương.”
“Cha xứ đã nói điều gì đó giống như: “Trong tất cả các ngôn ngữ trên thế gian, đều có cùng một câu ngạn ngữ: ‘Mắt không nhìn thấy thì trái tim không đau.’ À, tôi nói rằng không hề có một chút sự thật nào trong câu nói đó. Chúng càng ở xa, thì tất cả những cảm xúc mà chúng ta cố trấn áp và quên lãng lại càng gần gũi với trái tim ta hơn. Nếu chúng ta đang phải sống tha hương, chúng ta sẽ muốn tích giữ mọi ký ức dù là nhỏ bé của nguồn cội ấy. Nếu ta ở cách xa những người ta yêu thương, mỗi người lướt qua trên phố đều sẽ gợi cho ta nhớ về họ....Cuối buổi lễ, tôi gặp cha xứ để cảm ơn ông: Tôi đã nói rằng tôi là một người lạ mặt giữa một miền đất xa lạ, và tôi cảm ơn cha vì đã nhắc tôi nhớ rằng có những thứ đôi mắt không nhìn thấy, nhưng trái tim vẫn đau...”
“Trong những nơi tối tăm tận cùng nhất, tôi tin rằng nhất định sẽ có một ánh sáng dẫn đường.Trong những lúc bạn thật cô đơn, nhưng bạn vẫn bảo vệ những lý lẽ của con tim.Khi đó, bạn sẽ không còn nhận ra bản thân mình như thế nào, hoài bão và ước mơ sẽ được gọi tên ra sao.Tôi thường hay đi một mình trên phố trong suốt một quãng đường dài.Những lúc trời đột nhiên nổi gió, tôi thường hay thấy, mình tựa như những chiếc lá bay giữa không trung, từng chiếc, từng chiếc một.Ngước nhìn bầu trời đầy sao, tôi hay tự hỏi:Trong thế giới rộng lớn này, sẽ có người từ phương xa đến đây vì tôi hay không?Giống như ánh sáng vậy, nó chuyển tiếp từ ngôi sao nọ sang ngôi sao kia.Cuối cùng, bạn đã xuất hiện.Và bạn cũng đã biến mất rồi.Tất cả chúng ta đều chờ đợi thanh xuân, tiếc là, đều đã lạc mất nhau.Ngước đầu nhìn lên bầu trời sao,Thế giới này trở nên thật rộng lớn rộng lớn …”